Phảng phất mộng hồn quy đế sở

0
1430
views

“Hoa đăng mười dặm, lầu cao chín tầng, pháo hoa tám phương, thất tinh bảo tháp, sáu phường rộn rã, năm chùa rền chuông, bốn cổng mở toang, ba non mừng rỡ, hai người cùng nhau, một đời yên ổn…”

Chu Tước hoa đăng rực rỡ, Thượng Kinh rợp trời pháo bông. “Nhất thế trường an” đêm Nguyên tiêu lòng chàng cô quạnh. Chàng ngự ở trên cao, gió gieo trong áo hoàng bào, thiếp ở Thiên Nhai phố, giữa biển người lạc lối mênh mang. Nhà Đế vương phú quý, cảnh thiên hạ thái bình, Thượng kinh Thượng kinh, đẹp đẽ biết nhường nào, chỉ đáng tiếc thiếp không thuộc về nơi ấy. Thiếp là con gió thảo nguyên, trọn đời phiêu bạt. Chàng đã từng cưỡi ngựa qua đại mạc, cũng đã từng lên núi tuyết bắt Lang vương, nhưng chàng chẳng phải người Tây Lương, trong lòng chàng chỉ toàn thủ đoạn.

Đông Cung Đông Cung, hoa tàn hoa nở, bốn góc tường thành, kẻ đi người ở, có biết lòng ai khổ hơn ai?

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, vì sao, vì sao vậy? Quyết định của mình chàng, là năm xưa chàng đã yêu như vậy!

Sa mạc mênh mông, núi Thiên Hằng ngàn năm tuyết phủ, người thanh niên vì A Cửu giết Lang vương năm đó, chàng ở nơi nào? Chốn Đông Cung ngói đổ, ngàn dặm cách xa, không đặng hỏi chàng ngôi Cửu ngũ chí tôn có lạnh bằng lòng thiếp ở U Minh đơn độc. Ngói lưu ly ngọc Hòa Điền, chôn vùi tuổi thanh xuân của thiếp, cũng chôn vùi luôn đoạn kí ức năm xưa…

Sông Quên chảy hướng nào, thiếp sẽ cưỡi con ngựa hồng rong ruổi. Cát trùng trùng điệp điệp, chẳng thể về Tây Lương. Chàng đã quên hết rồi, nhưng thiếp không quên nổi. Ba năm trước gieo mình ở vực sâu còn có chàng, còn có mưa sao sa che chở. Tạo hóa trớ trêu, đã cho thiếp quên đi, đã cho thiếp cùng chàng tái ngộ, đã cho thiếp một lần nữa yêu chàng, lại đột ngột bắt thiếp bừng nhớ lại.

Hai mươi vạn vong linh! Chàng đã diệt một tộc người, trong trận cuồng phong che trời, cũng chính chàng đã xuống tay giết người trong lòng thiếp. Người ấy chết rồi. Cố Tiểu Ngũ chết rồi, Lí Thừa Ngân, chàng sẽ chẳng lừa ai nổi nữa đâu. Cho dù ba năm sau, nước sông Quên có biến chàng thành khờ khạo, thiếp cũng không bao giờ tin chàng nữa.

Tây Lương là nhà, đất trời rộng lớn, thiếp cam lòng nhắm mắt ở nơi đây.

“Nước sông Quên, đặng quên tình… Sông Quên thần kì cho ta ba năm quên lãng, thế mà không để cho ta một đời được quên.”

“Nước mất nhà tan, muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

Ánh tà dương rơi trên cồn cát, đợi ba ngày ba đêm mới có được mối nhân duyên tốt đẹp cùng chàng, sao thiếp lại đành lòng chôn vùi nó trong Đông Cung giá lạnh! Đất Tây Lương ánh trăng tràn đại mạc, mới là nơi thiếp đã yêu chàng. Thiếp phải trở về Tây Lương, thiếp sẽ đợi chàng thắt nốt chiếc đai lưng còn lại, để thiếp chính thức trở thành vợ chàng, nguyện mãi không chia lìa, mãi không phụ bạc.

Chàng đi bắt trăm con đom đóm đi, chàng là Cố Tiểu Ngũ thiếp yêu, chàng không phải Lí Thừa Ngân, cũng không phải Đông Cung Thái tử. Thiếp sẽ mãi đợi chàng, hát khúc ca đại mạc: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô, thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”

Ngũ Lang, còn chàng, chàng đang đợi điều gì vậy? Cỏ đã phủ xanh mộ thiếp rồi, vì sao chàng vẫn mãi ở hoàng cung nửa mê nửa tỉnh? Đông Cung hoang phế, Tây Cung điêu tàn, chớp mắt một cái mà đã ba mươi năm. Gió Tây Lương dịu dàng lau khô nước mắt chàng, hỡi quân vương, chàng có nhớ chăng lời hẹn ước năm xưa cùng A Cửu?

“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô, thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”

(*) Ngư gia ngạo – Ký mộng (Lý Thanh Chiếu)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here