Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Thời niên thiếu không thể quay lại ấy
Tác giả: Đồng Hoa
Bàn luận
“Em gái, đã đến giờ tan học rồi, nên trở về nhà đi…”
Ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn chia ly… Tiểu Ba, anh có thể không lúc nào cũng quá tốt như vậy không? Sau khi biệt ly thì mới bắt đầu yêu, tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn chia ly mất rồi…
Câu đầu tiên Tiểu Ba nói với Kì Kì, câu cuối cùng anh nói với cô ấy đều là muốn gửi cô ấy trả lại thế giới tươi sáng bên ngoài, còn bản thân anh, đau khổ hay hạnh phúc, vẫn mãi nhớ hay đã lãng quên, đều chìm vào sự ảm đạm của lớp bụi thời gian không ai hay biết…
Người trong lòng ta, đang ở bên kia dòng nước…
Tiểu Ba, “Tại thủy nhất phương”, hơn mười năm cách xa, thứ chia cắt hai người không chỉ là dòng nước nhỏ, mà còn là dòng thời gian đằng đẵng mất rồi. Cô ấy tung cánh bay cao, còn anh ở lại bên dòng nước, lặng nhìn tháng năm trôi, thanh xuân vùn vụt qua đi, ai còn nhớ đến ai, cũng không thể có đủ dũng khí bước qua dòng nước.
Nhưng anh đã quên, Tiểu Ba, anh đã quên, Kì Kì không phải em gái anh, trước đây không, sau này cũng không…
“Ai là em gái anh? Nếu mắt anh bị cận thị, thì nhanh đi cắt kính mà đeo đi thôi.”
Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận mình là em gái anh, vì sao anh cứ muốn mãi coi cô ấy là em gái, tìm mọi cách đẩy cô ấy ra khỏi thế giới u ám của mình? Cô ấy đi ngược rồi lại đi xuôi, anh ở bên kia dòng nước, thấy bóng hình anh trên sóng nước dạt dào, mà lại không cách nào với tới, càng không thể buông xuôi. Anh có thể cắt đứt quan hệ, nói không gặp là không gặp nữa, nhưng anh không thể cắt đứt được tình cảm Kì Kì dành cho anh. Tháng năm trôi, dòng nước không thay đổi, cho nên vĩnh viễn vẫn khiến người ta an tâm như vậy, an tâm vì chỉ cần đi theo dòng nước, chậm chạp rồi sẽ đến được bên người ấy.
Hay cho câu thời gian tàn nhẫn!
Chỉ có điều, tàn nhẫn nhất không phải là thời gian mà là ở lòng người.
Cho nên, cảm ơn thời gian tàn nhẫn, cảm ơn thời gian tàn nhẫn đã cho họ cơ hội thử thách tình cảm của mình. “…cho đến khi tôi trở thành một cô gái hai mươi tám tuổi trưởng thành, anh ấy vẫn có thể gọi tôi là “Gấu trúc bốn mắt” trước một đám người.”
Chân tình không chắc đã là ngọt ngào chua xót, bởi vì ngọt ngào chua xót đều là của riêng bản thân mình. Bạn nhỏ nghĩ rằng mình thích một người, vì người ấy mà âm thầm ngốc nghếch đau khổ, thật ra không phải vì tình yêu đậm sâu, mà là vì bạn đã quen cho là mình thích người ấy.
“Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.”
Kì Kì vừa ngốc vừa cố chấp như vậy đấy, “Gấu trúc bốn mắt đọc sách nhiều đến choáng váng đầu óc rồi, mình thích hay không thích mà cũng không biết.”
Tình cảm Kì Kì với Trương Tuấn, từ lâu vốn đã tàn, chỉ là cô ấy không nhận ra, đem những mảnh vỡ của trái tim tuổi trẻ ghép lại, bao nhiêu năm đuổi theo một hình bóng, chẳng phải Trương Tuấn nọ, mà là cậu bé Trương Tuấn năm xưa, cũng là hình bóng cô ấy tự vẽ ra trong tim mình. Cho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi Trương Tuấn và Kì Kì ở bên nhau không bao lâu thì tan vỡ. Không phải do Quan Hà, càng không phải là Trương Tuấn.
Có trách, nên trách cô gái ngốc đó, thích hay không còn thích cũng không biết, cho là còn thì một mực tin là còn đó, tình thân tình yêu mất mười năm mới hiểu ra, mới phân biệt được. Thì ra trước đây đều đã nhầm lẫn, sau khi biệt ly thì mới bắt đầu hiểu ra. Lúc tốt đẹp nhất, cảm giác ấm áp vẫn còn trong tay, lại “không hiểu đó là cảm giác gì, trong tiềm thức, tôi chỉ biết, nó rất quý giá, vô cùng quý giá.”
“Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.”
Thanh xuân đã khép lại, lời giã biệt không kịp nói, nhưng dẫu sao đoạn tình cảm đầu tiên đã kết thúc từ rất lâu. Rất lâu. Trước cả ngày chia ly, trước cả chuyến đi Thanh Đảo, trước cả khi hai người ở bên nhau.
Là khi nào nhỉ? Lai như phong vũ, khứ tự vi trần…
Vì người cô ấy từng yêu là cậu bé Trương Tuấn, nên Trương Tuấn sau này, không phải không đủ tốt, chỉ là không phải người cô ấy yêu. Giống như cô ấy thật ra chỉ ganh tị với tiểu Quan Hà, chứ không phải Quan Hà của những tháng năm sau đó.
Truyện tương tự
Điều tuyệt nhất của chúng ta (Bát Nguyệt Trường An)
Thiếu nữ toàn phong (Minh Hiểu Khê)
Xem list 70 truyện ngôn tình chấm điểm trên thang 5.0 ở đây
thật ra, không hẳn là Kì Kì chỉ thích cậu bé Trương Tuấn đơn thuần đó, cô ấy cũng yêu cậu thiếu niên anh tuấn, sáng ngời đó. Mà qua rất nhiều năm, từ những ngày tháng ngây ngô thời tiểu học, khi chính hai ng họ còn chưa định nghĩa đc hai từ ” yêu” và “thích” đến những tháng ngày tuổi thiếu niên sôi nổi ấy, Kỳ Kỳ thật sự đã tôi luyện cho mình cái khả năng che giấu cảm xúc, sự quật cường cục đoan vốn có của cô ấy; Trương Tuấn cũng trưởng thành hơn, chững chạc hơn rất nhiều. Từ những tính cách vốn có cùng với cái xô đẩy của cuộc đời, họ lại lặng lẽ, cẩn trọng mà thương nhau như thế. Ai cũng giỏi che đậy, ai cũng có một bản lĩnh phi thường của tuổi trẻ; hai người cứ thế, tự làm bản thân mình trở nên đau đớn, người này cảm thấy người kia không yêu mình rồi dẫn đến cuộc chia tay rồi phân ly như thế. Cho dù sau này gặp lại, dù còn nhớ, dù còn thương hay thậm còn yêu cũng chẳng thể quay về nữa rồi. Kỳ Kỳ là một cô gái thông minh, bản lĩnh như vậy, cô ấy quyết định như thế nào đối với tương lai và hạnh phúc của bản thân mình thì đều xứng đáng. Cô ấy từ nhỏ đã dám nghĩ dám làm và dám chịu nên có thể hoàn toàn tin tưởng cô gái này sẽ chịu trách nhiệm tới cùng với quyết định của mình. Trương Tuấn và Tiểu Ba nếu thật sự yêu Kỳ Kỳ thì chắc chẩn sẽ tôn trọng, tin tưởng vào quyết định của Kỳ Kỳ và chúc phúc cho cô ấy, nhưng đồng thời cũng chịu buông bỏ những thứ trong quá khứ để tìm hạnh phúc cho mình. Cả ba người đều là những con người kiên cường nhất, bản lĩnh, sống tình cảm nhất, cá tính nhất, họ xúng đấng có đc một cuộc sống thật hạnh phúc