Thông tin cơ bản
Tên truyện: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng
Tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề
Thể loại: Hiện đại
Độ dài: 61 chương + vĩ thanh, đọc khá nhanh
Nhân vật chính: Kiều Lạc, Diệp Khinh Chu
Khác: nam truy, anh em không cùng huyết thống
Review Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng là một bộ ngôn tình điển hình, nếu người ngoại đạo cần định nghĩa ngôn tình là gì thì cứ coi cuốn đó. Cần nam phúc hắc? Có nam phúc hắc! Cần nữ tiểu bạch? Có tiểu bạch thỏ ngay. Tình tiết, ơ hờ, nói là máu cún thì hơi quá, nhưng ý là cũng không có gì mới mẻ ấy. Nhưng mình lại thích cuốn này, thậm chí thích nó là sau khi đã kinh qua cả trăm cuốn hay có dở có chứ chẳng phải mới chân ướt chân ráo đọc ngôn. Bởi vì mình thích sự rõ ràng khúc chiết, thích mọi thứ đều rõ ràng giản đơn, mình quá mệt mỏi với mấy bộ nam chính cứ phải gồng lên khổ đau mới thể hiện sự si tình, nữ chính cứ phải ưu sầu cao quý mới là khí chất. Mệt, mệt lắm rồi, sinh vật đơn bào cần một thứ gì đó bớt bớt cần dùng não đi.
Thế là vớ được bộ này. Đúng câu buồn ngủ gặp chiếu manh.
Như mình đã nói ban đầu, mọi thứ trong truyện đều rất sáng sủa mạch lạc, bắt đầu từ tính cách nhân vật chính. Tác giả tả nhân vật đơn giản, dễ hiểu và thống nhất: Diệp Khinh Chu nhút nhát đến cực đoan, cả ngày nhìn đời qua lăng kính đen hơn than chứ không phải xám xịt bình thường nữa: phẫu thuật viêm ruột thừa thì sợ chết, hàng tháng nhận lương đều đem đi đút lót cấp trên chỉ sợ mất việc không có lương hưu, ăn dâu tây phải gọt vỏ sục ô zôn sợ ngộ độc hóa chất, chết bất đắc kì tử blablo… hơi tức cười một chút nhưng thừa nhận đi, ai trong chúng ta mà chẳng từng có lần nhát đến ngu ngốc thế : )) thế nên tạm ngưng cười cô nàng Diệp Khinh Chu khốn khổ lại để coi tiếp này.
Mẹ Diệp Khinh Chu tái hôn cùng cha Kiều Lạc, cô bé Diệp Khinh Chu lá gan chuột nhắt thấy mình sắp có anh thì cả mừng, tưởng từ đây có người bảo vệ chở che. Không sai, kể từ đây bắt đầu chuỗi ngày Diệp Khinh Chu không còn bị người ngoài bắt nạt nữa, đổi lại, bị “anh trai” mình bắt nạt.
“Các ngươi lấy của nó bao nhiêu tiền, trả lại hết đây !”
“Lúc trước đều tiêu sạch rồi, sao mà còn được chứ ?”
Kiều Lạc cười lạnh một tiếng : “Mặc kệ các ngươi làm cách nào, tóm lại, ngày mai phải trả lại hết tiền, không được thiếu một xu !” Vừa nói, cậu vừa bóp mạnh tay hơn, tên lưu manh nhỏ kia rên la thê thảm, đại tỷ mặt thoáng biến sắc : “Làm cách nào chứ?”
Kiều Lạc liếc Diệp Khinh Chu một cái : “Các ngươi nói gì ?”
Đại tỷ trợn tròn hai mắt, sau đó gật đầu : “Ta biết rồi !”
Diệp Khinh Chu miệng tròn thành chữ O, rõ ràng đây là chủ tịch hội học sinh xúi giục lưu manh đi … đi…
Kiều Lạc thấy bọn chúng đã minh bạch, mới nới lỏng tay, sau đó cười phớt một cái, nụ cười có vẻ rất lương thiện ngọt ngào : “Vậy ta dẫn em gái ta đi về trước.”
Đại tỷ liền phất tay : “Ngày mai ta nhất định sẽ mang tiền tới trả lại em gái ngươi.”
Diệp Khinh Chu xách vội cặp sách hấp tấp đi theo Kiều Lạc về nhà : “Anh ơi, anh thật lợi hại nha…” Diệp Khinh Chu vừa nịnh nọt, trong lòng vừa mừng thầm, kỳ thật có anh trai cũng không tệ lắm. Kiều Lạc hừ một tiếng nói : “Ngoại trừ ta, đừng ai nghĩ tới việc sai bảo ngươi.”
“Cái … cái ví của em anh vẫn đang cầm.”
Kiều Lạc quay đầu, mở ví tiền ra, rút sạch tiền mặt trong ví, nhét vào túi của mình, sau đó trả lại ví cho cô bé.
“Tiền …”
Diệp Khinh Chu rưng rưng, rất muốn nói, hành động này của anh không phải cũng gọi là trấn lột sao ? Không, anh ta mới đúng là một kẻ trấn lột, vừa rồi không phải anh ta xúi giục đại tỷ kia đi kiếm cho ra tiền sao. Anh ta mới là người xấu nhất !
“A ! Đúng rồi.” Kiều Lạc nói tiếp : “Từ nay về sau, tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi đều phải đưa cho ta.”
“Vì sao vậy ạ?” Diệp Khinh Chu lau vội nước mắt hỏi .
Kiều Lạc trả lời : “Nếu không có ta, tiền của ngươi cũng đưa cho bọn chúng hết…” Có vẻ như cậu ta nói rất có đạo lý, Diệp Khinh Chu cũng gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô bé suy nghĩ kỹ một lát rồi mới kêu lên : “Nhưng anh là anh trai em cơ mà …”
“Anh trai ?” Kiều Lạc quay lại lườm nàng: “Thật không, vậy mấy đồng tiền vặt này coi như ngươi hiếu kính anh trai ngươi đi, từ nay về sau, nếu ta muốn ngươi đi mua đồ, thì lấy tiền này ra mua.”
Diệp Khinh Chu lệ rơi như mưa, tiền tiết kiệm trong lợn của cô bé đều đã bị moi ra gần hết rồi. Bất quá khóc xong, nàng lại cười được ngay, cúi đầu cười trộm, Kiều Lạc không kiềm nổi phải quay đầu lại nhìn, gầy đây cậu có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng thủy chung vẫn đoán không ra suy nghĩ của cô bé, bởi vì suy nghĩ của cô bé không tuân theo bất kỳ logic nào : “Ngươi cười cái gì ?”
“Ha ha ..” Diệp Khinh Chu ngẩng đầu lên : “Nếu em đưa cho bọn họ thì mất sạch, nếu mua đồ giúp anh, thì còn được giữ lại tiền lẻ á.”
Cạn nhời… Tóm lại là truyện đọc rất tức cười từ đoạn thiếu niên đến lúc Kiều Lạc vừa tìm lại được Diệp Khinh Chu sau bảy năm xa cách. Đến khúc hai người yêu nhau rồi Kiều Lạc giúp Diệp Khinh Chu chỉnh lại bà mẹ kế xấu tính thì nhàm và lan man hơn. Nhưng mà tổng thể vẫn khá hay. Truyện này cũng tương đối gọn, đọc một buổi là xong, thích hợp để tẩy não sau một đống âm mưu dương mưu rồi ba cái màn quằn quại ngược nhao…
Nhìn lại thấy mình chấm Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng 3.0, xếp thứ 45 trong list truyện ngôn tình tớ đã đọc, hình như đắt quá :v hay nâng lên 4.0 nhỉ? Đợt này đang bị thích mấy chuyện nhẹ nhàng oan gia hoan hỉ không có tiểu tam như này…
Truyện tương tự
Anh hận anh yêu em (Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây)
Tư quân mộ dữ triều (Mỹ Bảo)
Sam Sam đến đây ăn nè (Cố Mạn)