Series Mười lăm ngoại truyện mini của Đường Thất Công Tử tên thế thôi nhưng thực ra có nhiều hơn 15 phần đó ^^ tại vì thời điểm mình bắt đầu dịch thì mới có mười lăm phần thôi, đến giờ đã có 16, 17, 18 rồi. Các bạn quan tâm có thể bookmark lại, mỗi khi có phần mới mình sẽ update liền!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
Đây là phần thứ mười sáu. Chủ yếu phát đường nhân Tết trung thu của Đông Hoa – Phượng Cửu =))
Một
Phượng Cửu (ngập ngừng): “Đế quân, bánh trung thu thiếp làm… Thế nào, có ngon không?”
Đông Hoa (cắn một miếng): “Cũng không ngon lắm.”
Phượng Cửu (ngạc nhiên, cũng thử một miếng): “Sao lại như vậy được? Rất ngon mà?!”
Đông Hoa: “Ngon vậy nàng ăn đi.”
Phượng Cửu (tức giận ăn bánh rồi quay đi) : “Nhưng thiếp đặc biệt làm cho chàng mà! Chàng chẳng có chút thành ý nào cả! Thiếp sẽ không để ý đến chàng nữa!”
Đông Hoa liền kéo Phượng Cửu vào vòng tay mình, cúi xuống đặt một nụ hôn vừa mãnh liệt vừa thập phần dịu dàng…
Phượng Cửu: “Đế, Đế quân… ngài… ngài lại bắt nạt thiếp…”
Đông Hoa (nhẹ nhàng vuốt tóc Phượng Cửu): “Ta chỉ muốn thưởng thức lại vị bánh trung thu được đặc biệt làm cho ta mà thôi.”
Phượng Cửu (đỏ mặt): “…Đế quân, chàng thực sự, quá không biết xấu hổ!”
Đông Hoa: “Ta trước giờ vẫn vậy.”
Phượng Cửu: “…”
Hai
Phượng Cửu: “Đế quân! Dừng lại, đó là bánh trung thu của thiếp mà.”
Đông Hoa: “Cái gì của nàng cũng là của ta, có gì khác biệt đâu?”
Phượng Cửu: “…”
Ba
Năm nay Thanh Khâu đổ tuyết lớn.
Phượng Cửu: “Đế quân, chúng ta chơi ném tuyết đi!”
Đông Hoa: “…”
Phượng Cửu: “Được rồi, một lão nhân gia như chàng chơi ném tuyết cũng có điểm không thích hợp. Đế quân, không bằng chúng ta cùng đắp người tuyết nhé?”
Đông Hoa: “…”
Phượng Cửu: “Vậy chàng chọn đi, chàng muốn làm gì? Chúng ta cùng vui chơi một chút!”
Đông Hoa: “Hôm nay ta sẽ nấu ăn…”
Bốn
Phượng Cửu (mãnh liệt kháng nghị): “Đế quân, tại sao mỗi ngày chàng chẳng phải làm gì ngoài câu cá, đọc kinh văn, còn thiếp lại phải làm hết mọi việc giặt giũ, nấu nướng, chăm hài tử!”
Đông Hoa (không buồn ngẩng đầu lên): “Ta cũng đâu có bảo nàng giặt đồ, nhưng mà nàng muốn giặt cũng được thôi.”
Phượng Cửu: “…Thế còn nấu ăn và chăm hài tử?”
Đông Hoa: “Hài tử từ chui từ bụng nàng ra mà.” ngừng lại một lúc “còn nữa, Tiểu Bạch, nàng muốn ăn cá sốt chua ngọt?”
Phượng Cửu: “…”
Năm
Phượng Cửu: “Thực ra, ta biết Đế quân rất bận…”
Đông Hoa (ngắt lời): “Tiểu Bạch, gần đây thị lực nàng không tốt hay nàng ngốc thật đó? Ta một chút cũng không bận.”
Phượng Cửu (khóe môi cong lên): “Nếu Đế quân đã không bận, vậy chàng giúp thiếp một ít việc nhà đi?”
Đông Hoa: “Được thôi. Tiểu Bạch, hôm nay nàng muốn ăn gì? Cá sốt chua ngọt? Còn nữa, cá sốt chua ngọt? Hay, cá sốt chua ngọt?”
Phượng Cửu (khóc ròng): “…Thiếp chọn tự mình đi nấu…”
Đông Hoa (cười thỏa mãn): “Được rồi, đi đi.”
Sáu
Đông Hoa cuối cùng vẫn là nhiệt huyết bừng bừng đi nấu cá sốt chua ngọt cho Phượng Cửu.
Phượng Cửu (do dự): “Đế quân, ngài có thể… đừng nấu cá sốt chua ngọt nữa được không?”
Đông Hoa: “Ah?”
Phượng Cửu: “Có câu nói, đời người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, cũng như vậy, con người cũng không thể ăn cùng một món trong nhiều năm như vậy…”
Đông Hoa: “…”
Bảy
Phượng Cửu (hài lòng): “Đông Hoa, chàng xem, thiếp đã giúp chàng phân loại chỗ kinh văn này rồi. Có phải rất đáng được thưởng không?”
Đông Hoa (chạm nhẹ lên tóc Phượng Cửu): “Ừ, gần đây nàng làm tốt lắm, rất xứng đáng được thưởng.”
Phượng Cửu (phấn khởi): “Vậy phần thưởng của thiếp là gì?”
Đông Hoa (ngẫm nghĩ một lát): “Cá sốt chua ngọt nhé?”
Phượng Cửu: “…”
Phượng Cửu (mắt nhòa lệ hấp tấp kháng nghị): “Đế quân, thiếp có chuyện này muốn nói với chàng. Thiếp đã nghĩ rất lâu rồi…”
Đông Hoa: “Tiểu Bạch sao nàng lại khóc, cũng không cần cảm động đến mức đó chứ?”
Phượng Cửu: “…”
Tám
Phượng Cửu: “Ôi ôi ôi ~~”
Đông Hoa: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”
Phượng Cửu (xấu hổ): “Không… không có gì…”
Đông Hoa: “Thực sự không có gì?”
Phượng Cửu: “Phải…”
Đông Hoa: “Vậy tại sao nàng nhăn mày thế kia?”
Phượng Cửu (thổn thức): “Tháng này thiếp lại tăng cân nữa rồi…”
Đông Hoa: “Không sao, vẫn chưa biến thành thịt viên…”
Phượng Cửu: “…”
Chín
Phượng Cửu: “Đế quân!”
Đông Hoa: “Có chuyện gì thế?”
Phượng Cửu (ngập ngừng): “Hôm nay thiếp phải tới lớp học.”
Đông Hoa: “Ồ.”
Phượng Cửu (thận trọng): “Nhưng thiếp không muốn đi…”
Đông Hoa: “Ah?”
Phượng Cửu: “Chàng có thể nói với sư phụ một tiếng để thiếp không phải đi được không?”
Đông Hoa: “Tiểu Bạch, nàng muốn trốn học ư?”
Phượng Cửu (lấy hết can đảm): “Đúng vậy!”
Đông Hoa: “Ta sẽ bảo hàng ngày nàng đều phải nấu ăn cho ta, không rảnh tham dự lớp học.”
Phượng Cửu: “Đế quân chàng thật tốt!”
Đông Hoa: “Làm gì mừng rỡ vậy, mau đi nấu ăn đi.”
Phượng Cửu: “…”