Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Đông cung
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Cổ đại
Độ dài: 42 chương + 2 phiên ngoại
Nhân vật chính: Lí Thừa Ngân, Tiểu Phong
Khác: cung đình, ngược luyến tàn tâm, mất trí nhớ, gương vỡ lại lành (dù sau lại vỡ thôi), SE
Review Đông cung
Ba năm ngắn ngủi, cả đời chẳng quên
Năm 15 tuổi, nàng một mình đến Trung Nguyên. Chẳng ai cho nàng biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Nàng cứ ngỡ đấy là lần đầu gặp hắn – Thái tử đương triều Lý Thừa Ngân. Số phận trêu đùa, nàng lại yêu hắn cho đến một ngày mới chợt nhớ ra câu chuyện cuộc đời mình.
Ngũ Lang và Tiểu Phong ngay từ điểm bắt đầu đã là sự sai lầm. Có lẽ Cố Tiểu Ngũ cũng không thể ngờ rằng chính mình lại yêu Cửu công chúa Tây Lương, bởi hắn chỉ lợi dụng nàng làm bàn đạp thực hiện mưu đồ bình định Tây vực mà hoàng đế đã giao phó.
Cuối cùng nhận ra thì đã muộn.
Lúc nàng tuyệt vọng trên đỉnh núi Thiên Hằng, hắn mới biết mình thực sự sợ mất nàng bao nhiêu.
Tình yêu của Tiểu Phong không có tội, nhưng hắn lại nhẫn tâm giết chết nó, giết chết người mà hắn yêu nhất.
Tiểu Phong của tôi không đáng bị như vậy.
Nàng chỉ mong có một người yêu thương mình, muốn “chàng bắt cho ta 100 con đom đóm, ta sẽ đồng ý lấy chàng”.
Nước mất, nhà tan, dân tộc Đột Quyết bị hủy diệt, nàng không chỉ có lỗi với phụ mẫu, có lỗi với ông ngoại, với hàng trăm người Đột Quyết, mà còn có lỗi với A Độ, với chính bản thân nàng.
Đau đớn hơn, người gây ra tất cả lại là người nàng yêu nhất.
Chỉ có quên đi, nàng mới có thể sống tiếp.
Thế nên dường như ông trời cũng cảm thương cho số kiếp của nàng, khéo dày công sắp đặt lấy đi phần ký ức đau khổ nhất ấy, chứ nào ai có thể sống sót trở về từ con sông Quên.
Điều không ngờ đến nhất là Lý Thừa Ngân lại lao theo, ôm lấy nàng mà thì thầm “Ta và nàng cùng quên”….
Ba năm đối với chúng ta không phải là dài, nhưng với Tiểu Phong thì hoàn toàn khác. Tôi không thể hình dung được nàng đã sống ra sao trong khoảng thời gian ấy. Tuy có A Độ ở bên cạnh nhưng vẫn không gì có thể lấp đầy khoảng trống và nỗi nhớ nhà trong lòng. Đêm Nguyên Tiêu đèn hoa rực rỡ, phố phường chìm trong ánh sáng của đèn lồng và pháo hoa, kinh thành hoa lệ là thế nhưng có biết đâu nó đang làm sự cô tịch trong nàng lớn dần, nỗi nhớ chực ùa về. Ngẩng đầu lên trời “gầm trời bao la, nhưng có chốn nào cho ta dung thân”.
Tiểu Phong không nhớ chuyện quá khứ, bơ vơ một mình, điều duy nhất nàng hy vọng lúc ấy là hắn chỉ một chút thôi quan tâm đến sự sống chết của nàng, nhưng đổi lại là hắn vô tình mà dập tắt đi niềm hy vọng cuối cùng này.
“A Độ, chúng ta về Tây Lương đi thôi,ta nhớ Tây Lương rồi”.
Câu nói ấy, xuyên suốt câu chuyện, tôi bàng hoàng nhưng cũng biết rõ thực ra Tiểu Phong đã mệt mỏi lắm rồi. Ba năm ở Trung Nguyên, cuộc tranh giành quyền lực và Lý Thừa Ngân là gông cùm xiềng xích nàng trong chốn Đông cung cô quạnh.
Đến cuối cùng, nàng cũng biết, đã từ lâu Tây Lương không còn để về nữa.
Muộn rồi, nàng và hắn cãi vã đã 3 năm, vậy mà vẫn phải lòng nhau.
Đây là sự trừng phạt của thánh thần dành cho những kẻ đã từng uống nước con sông Quên. Lẽ ra nàng và hắn nên mãi mãi chia xa, mãi mãi không được nhớ về nhau. Nhưng tôi lại thầm cảm ơn nàng đã nhớ ra,để rồi nhìn lại nỗi bi ai của nàng,để nàng nhớ về cha, về mẹ. Trần đời này chỉ duy có mẹ là người yêu thương nàng nhất. Không một ai nhớ sinh nhật nàng, trong cung không, Lý Thừa Ngân không, mà nàng cũng không.
“Ngẫm mình đi gặp mẹ thế này hóa ra lại hay”.
Nàng thả mình buông xuôi những vật lộn tranh chấp, phó mặc thân mình như những đứa con trở về với mẹ, như bông hoa nhỏ đáp xuống mặt đất, một cõi đi về rất đỗi bình yên, bấy lâu nay nàng vẫn luôn hiểu.
Để nàng nhớ về khoảng thời gian nàng và hắn rong ruổi trên sa mạc, lúc nàng thắt dải dây lưng cho hắn trong ngày cưới, đợi hắn trở về, lúc hắn bắt cho nàng 100 con đom đóm. Hắn tựa như một vì tinh tú, hoặc như ngôi sao băng vội vụt qua bầu trời mà nàng không bao giờ bắt kịp.
Ký ức luôn là thứ đau thương nhất, nhưng không có nó càng bi thương hơn.
Ít ra đến khi lao mình xuống ngoài ải Ngọc Môn Quan, thứ cuối cùng ở bên cạnh nàng từng chút từng chút hiện lên trong đầu cũng chỉ là đoạn hồi ức đau thương này thôi.
Tôi tin Tiểu Phong là người mạnh mẽ, nàng không giết Lý Thừa Ngân mà để hắn sống trong sự dằn vặt suốt quãng đời còn lại, đó là sự trả thù tốt nhất. Tiểu Phong không thể tiếp tục sống thì hãy để Lý Thừa Ngân sống mà trả những gì hắn đã nợ nàng. Tôi thấy hả hê vô cùng, nhưng tôi lại không vui.
Tiểu Phong đau khổ một đời, chết đối với nàng ấy có lẽ là sự giải thoát. Lý Thừa Ngân có mất trí không thực sự không quan trọng nữa.
Suy cho cùng hắn cũng yêu nàng thật lòng.
Hóa ra hắn cũng đáng thương lắm.
Sinh ra trong gia đình đế vương, hắn không có sự lựa chọn của riêng mình. Hoàng hậu hại chết mẹ hắn nhưng hắn lại phải vờ như không biết gì. Mỗi bước đi hắn thận trọng tính toán, không cho phép bản thân mắc sai lầm dù là nhỏ nhất. Có lẽ từ nhỏ thiếu thốn tình thương, Tiểu Phong hồn nhiên, phóng khoáng không toan tính nên hắn mới yêu nàng. Nhưng thù hận không buông xuống được. Đến khi lần nữa bức chết nàng trên trường thành ải Ngọc Môn Quan, tôi dường như cảm thấy “trong đôi mắt ấy có nét bàng hoàng, máu vẫn ứa ra từ cổ, dường như cả cơ thể chàng vừa phải chịu đựng một nỗi tổn thương nặng nề mà đường đột nào đó, chàng hơi ngửa ra sau. Tôi thấy máu rỉ từ vết thương, đáp xuống mặt mình”.
Dải lụa mỏng manh đứt lìa đôi đoạn, bóng nàng ung dung nở nụ cười “Ta phải quên được chàng, Cố Tiểu Ngũ”.
Có lẽ trái tim hắn lúc đó nghe được tiếng vụn vỡ.
Thì ra nàng không cam tâm làm vợ hắn đến thế, hận hắn đến thế, dù chết vẫn muốn mãi mãi không trở về.
Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra rồi, nhớ ra mình là Cố Tiểu Ngũ, nhớ ra những việc đã gây ra cho nàng.
Hắn bất lực nhìn nàng khẽ mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng trên bãi đất hoang vu.
Nàng được toại nguyện rồi.
Vì lòng thù hận mù quáng hắn 2 lần giết chết tình yêu cùng người mà hắn yêu nhất. Mãi đến 30 năm sau trong lòng hắn vẫn không quên được nàng. Thà rằng tự lừa mình dối người, cố chấp tin rằng nàng vẫn còn sống, nàng chỉ đang lừa hắn thôi.
Thế nên hắn không màng hậu cung sắc giới, không truy phong ngôi vị hoàng hậu, không cho an tang đàng hoàng theo nghi thức dành cho hoàng hậu, không cho ai nhắc đến tên nàng, càng không muốn nhìn thấy ai nom giống Minh Đức hoàng hậu (nghe cái tên là thấy não nề rồi).
Bao nhiêu đó chỉ để người ta tin rằng hắn không mấy mặn mà với vị Thái tử phi bạc mệnh ấy, cho rằng hắn lấy nàng là một nỗi nhục lớn. Chỉ có Bùi Chiếu là hiểu rõ, con người hắn đã chết theo nàng 30 năm về trước rồi, thứ còn nhìn thấy họa chăng chỉ là nỗi đau.
Đọc xong cuốn tiểu thuyết này, tôi cũng muốn trở về quê hương. Sài Gòn rực rỡ,xa hoa, bon chen, dẫm đạp nhau mà sống, chẳng khác nào Đông cung lạnh lẽo kia. Tự nhiên tôi thấu nỗi đau của Tiểu Phong đến lạ. Có lẽ là sự đồng cảm nên tôi mới yêu Đông cung nhiều như thế.
Nếu có người hỏi tôi muốn trở thành nhân vật nào trong tiểu thuyết, tôi sẽ không ngần ngại mà chọn Tiểu Phong. Cuộc đời đầy đau khổ, nhưng chỉ khó đau khổ, con người ta mới khắc cốt ghi tâm, mãi nhớ về nhau, cũng như cái kết của câu chuyện sẽ ám ảnh người đọc mãi mãi. Dường như tôi nghe thấy có ai đó đang hát bài ca con cáo:
Có con cáo nhỏ cô đơn
Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình
Cơ mà đâu phải ngắm trăng
Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê
Có con cáo nhỏ bơ vơ
Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình
Nào đâu cáo muốn sưởi mình
Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó mong chờ bấy lâu.
Mấy ngày nay phim Đông cung được chiếu, thiên hạ nhao nhao bàn tán về phim, chỉ có S là ngẩn ngơ nghĩ về truyện, nghĩ về rất nhiều chi tiết ẩn dụ trong đó, mà khi trước S không hề nhận ra. Ví như Tiểu Phong lúc sau cùng đã lặp lại thỉnh cầu: “Chàng đi bắt cho ta một trăm con đom đóm đi.”
Rõ ràng là hỏi Lí Thừa Ngân, nhưng ta lại cảm thấy, Tiểu Phong đang hỏi Cố Tiểu Ngũ.
Đang hỏi hắn, khi xưa bắt đom đóm cho nàng vì thật sự thích nàng, hay để lừa gạt nàng đổi lấy quyền lực. Đang hỏi hắn, khi nàng chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa, hắn còn có thể bắt cho nàng một trăm con đom đóm không. Đang hỏi hắn, không liên quan đến ngoại cảnh, hắn có thể thật lòng thích nàng hay không?
Lí Thừa Ngân đến sau cùng vẫn không hiểu nàng.
Nàng đã một mực cho hắn cơ hội. Nhưng cuối cùng hắn vẫn để lỡ.
Hồ Thái Dịch phù dung vẫn nở, nhưng ngọn gió đến từ Tây Lương, đã trở về miền đất của nàng.